Từ Rosé Đến Catimor: Khi Thành Công Cũng Cần Được Bảo Vệ

by BOSGAURUS COFFEE
Specialty CoffeeBOSGAURUSCOFFEEExcellenceCultureDo the right things
FacebookTwitterZalo

Tôi từng nghĩ: khi đã đạt được những thứ mình mong muốn, công việc, sự ghi nhận, lời khen, mình sẽ thấy “ổn”. Sẽ thôi hoang mang, thôi tự hỏi liệu mình có xứng đáng không. Nhưng không. Cảm giác “mình chỉ may mắn thôi, không đủ giỏi đâu” vẫn theo tôi như một cái bóng. Không ai thấy, nhưng nó ở đó, dai dẳng.

Đó là lý do tôi giật mình khi nghe Rosé phát biểu tại VMAs 2025. Không phải vì chiếc cúp, không phải vì cô ấy là Rosé của BLACKPINK, mà vì một khoảnh khắc cô xác nhận cô gặp vấn đề về sức khỏe tinh thần: khi cô ấy nói rằng cô bé 16 tuổi trong cô vẫn cảm thấy lạc lõng và khác biệt, vẫn vật lộn với cảm giác không bao giờ là đủ.

Tôi biết cảm giác đó. Có thể bạn cũng biết.

Chúng ta gọi nó là hội chứng kẻ mạo danhimposter syndrome. Nhưng gọi tên là một chuyện. Sống với nó, lại là chuyện khác.

Không phải ai thành công cũng thấy mình xứng đáng

Rosé là phụ nữ Á Đông, dũng cảm nói ra sự thật trên sân khấu thế giới. Tôi tin điều cô ấy chia sẻ, không phải vì cô ấy nổi tiếng, mà vì tôi thấy ánh mắt đó, cảm xúc đó trên sân khấu. Không phải ánh mắt tự tin khi hát, mà là ánh mắt của một người đang cố giữ thăng bằng trong một chiếc áo choàng quá rộng, nơi mọi người xung quanh tin rằng “cô ấy sẽ làm được”, trong khi cô ấy không chắc chính mình có thể.

Trong ngành giải trí, người ta gọi Rosé là “đóa hồng hoàn hảo”, giọng hát nội lực, thần thái cuốn hút, vẻ ngoài ngọt ngào. Nhưng ít ai nhớ rằng hoa hồng nào cũng có gai, và để một bông hồng đứng vững, đẹp và không gãy trước gió, là cả một quá trình tự vệ không ai thấy.

Cà phê Catimor và định kiến “không đủ tốt”

Nghe có vẻ buồn cười, nhưng tôi lại nghĩ tới giống cà phê Catimor khi nghe Rosé nói.

Catimor không phải giống cà phê “quý tộc”. Nó lai, nó dễ sống, nó bị gọi là “cà phê công nghiệp”. Có người còn bảo: Catimor lai Robusta thì sao có thể làm specialty?

Nhưng nếu bạn từng uống một ly Catimor được chăm kỹ, trồng tử tế, lên men đúng cách, rang đúng độ, bạn sẽ hiểu: vấn đề không phải là nó “không đủ tốt”, mà là người ta đã quá định kiến để không chấp nhận nó.

Rosé cũng vậy. Có lẽ tất cả chúng ta đều từng là một “giống Catimor” nào đó, không sinh ra để được tán dương, không được định sẵn để chạm tới sân khấu lớn. Chúng ta bị đánh giá qua bề ngoài, lý lịch, điểm số, thương hiệu, những điều dễ định danh nhưng không bao giờ đủ để nói lên nội lực thật sự.

Cái giá của việc trở nên “ổn”

Rosé đã làm một điều rất can đảm: cô ấy không dùng thành công để chặn miệng những bất an, mà dám nhìn thẳng vào chúng. Bởi vì, cái giá của việc “trông có vẻ ổn” là bên trong bạn càng ngày càng không ổn.

Khi Rosé dành tặng giải thưởng cho chính mình ở tuổi 16, cô ấy đã làm điều mà nhiều người chúng ta nên làm: nhìn lại hành trình đã qua và trân trọng bản thân ở mỗi giai đoạn. Cô bé 16 tuổi đã chọn không bỏ cuộc, đã nuôi dưỡng ước mơ và đã chiến đấu để trở thành người phụ nữ của ngày hôm nay. Và bằng việc nhắc lại lời khuyên từ bác sĩ trị liệu: "Hãy cảm ơn bản thân vì đã không bỏ cuộc", Rosé đã nói lên tiếng lòng của hàng triệu người trẻ đang cố gắng mỗi ngày.

Cảm ơn phiên bản đã từng muốn bỏ cuộc.

Cảm ơn vì đã ở lại, dù chẳng ai thấy bạn cố gắng thế nào.

Cảm ơn vì đã không chạy theo sự hoàn hảo, mà chọn ở lại và trở thành mình, dù chưa trọn vẹn.

Related Posts

Best Seller Drinks